7 Ngày Chuyển Hóa Bản Thân Bằng Chánh Niệm. Ngày 5: Chánh Niệm Cảm Xúc
Автор: Thân Tâm Tuệ
Загружено: 2025-07-30
Просмотров: 32
Описание: Sáng ngày thứ năm, tôi thức dậy với một cảm giác nặng nề trong lồng ngực, như thể viên đá mà tôi đã cảm nhận từ ngày thứ hai vẫn còn đó, âm thầm đè nén. Bốn ngày qua, chánh niệm đã dẫn tôi qua một hành trình không ngờ tới: từ hơi thở gợi lại ký ức về mẹ và câu nói “lắng nghe chính mình”, cảm giác đau trong cơ thể mở ra nỗi nhớ về ngoại cùng chiếc bút chì khắc chữ “Minh”. Rồi đến tiếng sóng biển và tấm ảnh chụp cùng Hạnh ở Quảng Ninh, tiếp nối là dòng suy nghĩ tiêu cực và bức thư của Hạnh , một lời nhắc về giấc mơ đã bị tôi quên lãng. Tiếng thì thầm “Không đủ… không đủ để được yêu” vẫn vang vọng, ngày càng rõ ràng hơn, như một lời cáo buộc đến từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Tôi biết hôm nay sẽ là ngày thử thách nhất: chánh niệm cảm xúc , quan sát cảm xúc của chính mình như một người chứng kiến, không bám víu, không trốn tránh. Tôi luôn né tránh cảm xúc, giống như cách tôi né tránh ánh mắt chính mình trong gương. Nhưng chánh niệm buộc tôi phải đối diện , và tôi vừa tò mò, vừa run sợ. Tôi bắt đầu buổi sáng ở góc phòng khách, trên chiếc ghế bành cũ kỹ. Ánh sáng sớm rọi qua cửa sổ, mang theo mùi cà phê từ nhà hàng xóm và hơi ẩm quen thuộc của con hẻm nhỏ. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu lắng nghe những cảm xúc hiện diện trong mình. Ban đầu, chỉ có một sự trống rỗng lạ thường, như thể tâm trí tôi đang cố tạo ra một lớp vỏ bọc. Lớp vỏ đó có lẽ đã bảo vệ tôi suốt bao năm qua, nhưng giờ đây nó đang rạn nứt. Dưới sự dẫn dắt của hơi thở, lớp vỏ ấy dần tan chảy. Một nỗi buồn nhẹ nhàng len vào, âm ỉ như một cơn mưa phùn không dứt. Tôi không cố lý giải, chỉ đơn giản là cảm nhận. Tôi tự hỏi: nỗi buồn ấy nằm ở đâu? Tôi thấy nó đọng lại ở ngực, chính nơi viên đá nặng trĩu ngày hôm trước. Tôi thầm hỏi: “Đây là gì? Tại sao nó ở đây?” Một ký ức bất chợt trồi lên, sống động đến mức khiến tôi nghẹn thở. Tôi thấy mình năm 15 tuổi, đang đứng trên bãi biển Quảng Ninh, sau một cuộc cãi vã dữ dội với Hạnh. Tôi đã hét lên: “Cậu không hiểu tôi! Tôi không cần ai cả!” Nhưng sự thật là tôi sợ , sợ mình không xứng đáng với tình bạn ấy, sợ rằng Hạnh sẽ nhận ra tôi là một kẻ thất bại. Tôi vẫn nhớ ánh mắt tổn thương của Hạnh trước khi cậu ấy quay đi. Một cảm giác hối hận dâng trào, mạnh mẽ đến mức tôi buộc phải mở mắt. Nước mắt tuôn rơi, và lần đầu tiên, tôi không lau đi. Tôi để bản thân được cảm nhận , đúng như lời hướng dẫn: “Hãy để cảm xúc tồn tại như một vị khách ghé thăm.” Tôi cảm thấy nỗi buồn lan rộng từ ngực đến cổ họng, như muốn bật ra thành tiếng khóc. Nhưng tôi chỉ hít thở sâu, tiếp tục quan sát, không phán xét. Khi chuẩn bị đi làm, tôi mang theo chánh niệm trong từng hành động nhỏ. Tại quán phở quen, tôi tập trung cảm nhận những gì đang diễn ra bên trong. Mùi nước dùng thơm lừng gợi lên một chút ấm áp, nhưng khi nhai, tôi nhận thấy một nỗi cô đơn âm thầm. Tôi nhớ những lần ăn sáng cùng mẹ, khi bà kể về những ngày vất vả nhưng vẫn mỉm cười: “Minh, chỉ cần con cố gắng, mẹ đã vui rồi.” Tại sao ký ức đó lại khiến tôi thấy cô đơn? Tôi dần nhận ra rằng, dù mẹ luôn ở bên, tôi vẫn mang cảm giác mình chưa từng đủ giỏi để khiến bà tự hào. Nỗi buồn ấy lại trở về, làm ngực tôi nặng trĩu. Trên đường đến văn phòng, giữa dòng xe ken đặc, tôi thử thực hành chánh niệm cảm xúc khi đang ngồi trên xe máy. Tôi cảm nhận cái nóng của không khí, những giọt mồ hôi trên trán, và một cơn tức giận âm ỉ trong lồng ngực. Tôi quan sát nó, thấy tim mình đập nhanh, vai co cứng. Và rồi, tiếng thì thầm lại vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết: “Không đủ để được yêu.” Tôi giật mình, suýt lạc tay lái. Tôi tấp vào lề, hít sâu, thầm hỏi: “Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy? Ai đang nói trong tôi?” Không có câu trả lời. Nhưng cơn giận dần tan, nhường chỗ cho một nỗi buồn sâu sắc , như thể tôi đang khóc cho chính mình. Trong giờ nghỉ trưa, tôi tìm đến cầu thang thoát hiểm , một nơi yên tĩnh, có mùi sơn cũ và ánh sáng mờ ảo. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục bài tập. Lần này, tôi cảm nhận một làn sóng hối hận mạnh mẽ, đánh thẳng vào ngực. Ký ức về lớp học vẽ năm xưa lại hiện về, rõ ràng như thể mới ngày hôm qua. Tôi thấy mình, 12 tuổi, đứng trước giá vẽ, nghe cô giáo nói: “Minh, cứ vẽ đi. Không có bức tranh nào là sai cả.” Nhưng rồi, một bạn học cười phá lên: “Cậu vẽ thế này thì làm họa sĩ kiểu gì?” Tôi đã lặng lẽ bỏ lớp vẽ sau hôm đó, và chưa bao giờ cầm lại cây bút chì. Hối hận dâng lên, không chỉ vì tôi từ bỏ giấc mơ, mà còn vì tôi đã để một câu nói vô
Повторяем попытку...
Доступные форматы для скачивания:
Скачать видео
-
Информация по загрузке: